更 gēng 漏 lòu 子 zi · · 其 qí 二 èr 初 chū 秋 qiū 雨 yǔ 后 hòu 闻 wén 鹤 hè 唳 lì - - 毛 máo 滂 pāng
绿 lǜ 窗 chuāng 寒 hán , , 清 qīng 漏 lòu 短 duǎn 。 。 帐 zhàng 底 dǐ 沉 chén 香 xiāng 火 huǒ 暖 nuǎn 。 。 残 cán 烛 zhú 暗 àn , , 小 xiǎo 屏 píng 弯 wān 。 。 云 yún 峰 fēng 遮 zhē 梦 mèng 还 hái 。 。
那 nèi 些 xiē 愁 chóu , , 推 tuī 不 bù 去 qù 。 。 分 fēn 付 fù 一 yī 檐 yán 寒 hán 雨 yǔ 。 。 檐 yán 外 wài 竹 zhú , , 试 shì 秋 qiū 声 shēng 。 。 空 kōng 庭 tíng 鹤 hè 唤 huàn 人 rén 。 。
更漏子 · 其二初秋雨后闻鹤唳。宋代。毛滂。绿窗寒,清漏短。帐底沉香火暖。残烛暗,小屏弯。云峰遮梦还。 那些愁,推不去。分付一檐寒雨。檐外竹,试秋声。空庭鹤唤人。