阮 ruǎn 郎 láng 归 guī · · 和 hé 广 guǎng 济 jì 王 wáng 宰 zǎi 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 王 wáng 之 zhī 道 dào
玉 yù 绳 shéng 低 dī 转 zhuǎn 斗 dòu 阑 lán 干 gān 。 。 欠 qiàn 温 wēn 春 chūn 酒 jiǔ 寒 hán 。 。 夜 yè 长 cháng 风 fēng 劲 jìn 怯 qiè 衣 yī 单 dān 。 。 有 yǒu 人 rén 哦 ó 二 èr 山 shān 。 。
蟾 chán 欲 yù 满 mǎn , , 雁 yàn 初 chū 还 hái 。 。 桃 táo 花 huā 微 wēi 破 pò 颜 yán 。 。 枕 zhěn 痕 hén 犹 yóu 带 dài 断 duàn 红 hóng 残 cán 。 。 无 wú 言 yán 心 xīn 自 zì 闲 xián 。 。
阮郎归 · 和广济王宰二首其一。宋代。王之道。玉绳低转斗阑干。欠温春酒寒。夜长风劲怯衣单。有人哦二山。 蟾欲满,雁初还。桃花微破颜。枕痕犹带断红残。无言心自闲。