杏 xìng 花 huā 天 tiān 其 qí 一 yī 赋 fù 莫 mò 愁 chóu - - 周 zhōu 密 mì
瑞 ruì 云 yún 盘 pán 翠 cuì 侵 qīn 妆 zhuāng 额 é 。 。 眉 méi 柳 liǔ 嫩 nèn 、 bù 不 jīn 禁 chóu 愁 jī 积 。 。
返 fǎn 魂 hún 谁 shuí 染 rǎn 东 dōng 风 fēng 笔 bǐ 。 。 写 xiě 出 chū 郢 yǐng 中 zhōng 春 chūn 色 sè 。 。
人 rén 去 qù 后 hòu 、 chuí 垂 yáng 杨 zì 自 bì 碧 gē 。 。 歌 wǔ 舞 mèng 梦 yù 、 xún 欲 wú 寻 jī 无 迹 。 。
愁 chóu 随 suí 两 liǎng 桨 jiǎng 江 jiāng 南 nán 北 běi 。 。 日 rì 暮 mù 石 shí 城 chéng 风 fēng 急 jí 。 。
杏花天 其一 赋莫愁。宋代。周密。瑞云盘翠侵妆额。眉柳嫩、不禁愁积。 返魂谁染东风笔。写出郢中春色。 人去后、垂杨自碧。歌舞梦、欲寻无迹。 愁随两桨江南北。日暮石城风急。