品 pǐn 令 lìng 闻 wén 莺 yīng - - 刘 liú 辰 chén 翁 wēng
满 mǎn 庭 tíng 芳 fāng 草 cǎo 。 。 更 gèng 昨 zuó 日 rì 、 luò 落 hóng 红 rú 如 sǎo 扫 lǜ 。 。 绿 yīn 阴 zhèng 正 shì 似 rén 人 huái 怀 bào 抱 yī 。 。 一 shēng 声 xiàn 睍 huàn 睆 chūn , , 春 sè 色 hé 何 céng 曾 lǎo 老 。 。
幸 xìng 自 zì 不 bù 须 xū 人 rén 起 qǐ 早 zǎo 。 。 寂 jì 寞 mò 如 rú 相 xiāng 恼 nǎo 。 。 旧 jiù 时 shí 闻 wén 处 chù 青 qīng 门 mén 道 dào 。 。 禁 jìn 烟 yān 时 shí 候 hòu , , 柳 liǔ 下 xià 人 rén 家 jiā 好 hǎo 。 。
品令闻莺。宋代。刘辰翁。满庭芳草。更昨日、落红如扫。绿阴正似人怀抱。一声睍睆,春色何曾老。 幸自不须人起早。寂寞如相恼。旧时闻处青门道。禁烟时候,柳下人家好。