和 hé 段 duàn 少 shǎo 常 cháng 柯 kē 古 gǔ - - 温 wēn 庭 tíng 筠 yún
称 chēng 觞 shāng 惭 cán 座 zuò 客 kè , , 怀 huái 刺 cì 即 jí 门 mén 人 rén 。 。
素 sù 向 xiàng 宁 níng 知 zhī 贵 guì , , 清 qīng 淡 dàn 不 bù 厌 yàn 贫 pín 。 。
野 yě 梅 méi 江 jiāng 上 shàng 晚 wǎn , , 堤 dī 柳 liǔ 雨 yǔ 中 zhōng 春 chūn 。 。
未 wèi 报 bào 淮 huái 南 nán 诏 zhào , , 何 hé 劳 láo 问 wèn 白 bái 蘋 píng 。 。
和段少常柯古。唐代。温庭筠。称觞惭座客,怀刺即门人。 素向宁知贵,清淡不厌贫。 野梅江上晚,堤柳雨中春。 未报淮南诏,何劳问白蘋。