却 què 经 jīng - - 温 wēn 庭 tíng 筠 yún
曾 céng 道 dào 逍 xiāo 遥 yáo 第 dì 一 yī 篇 piān , , 尔 ěr 来 lái 无 wú 处 chǔ 不 bù 恬 tián 然 rán 。 。
便 biàn 同 tóng 南 nán 郭 guō 能 néng 忘 wàng 象 xiàng , , 兼 jiān 笑 xiào 东 dōng 林 lín 学 xué 坐 zuò 禅 chán 。 。
人 rén 事 shì 转 zhuǎn 新 xīn 花 huā 烂 làn 熳 màn , , 客 kè 程 chéng 依 yī 旧 jiù 水 shuǐ 潺 chán 湲 yuán 。 。
若 ruò 教 jiào 犹 yóu 作 zuò 当 dāng 时 shí 意 yì , , 应 yīng 有 yǒu 垂 chuí 丝 sī 在 zài 鬓 bìn 边 biān 。 。
却经。唐代。温庭筠。曾道逍遥第一篇,尔来无处不恬然。 便同南郭能忘象,兼笑东林学坐禅。 人事转新花烂熳,客程依旧水潺湲。 若教犹作当时意,应有垂丝在鬓边。