经 jīng 李 lǐ 徵 zhēng 君 jūn 故 gù 居 jū - - 温 wēn 庭 tíng 筠 yún
露 lù 浓 nóng 烟 yān 重 zhòng 草 cǎo 萋 qī 萋 qī , , 树 shù 映 yìng 阑 lán 干 gān 柳 liǔ 拂 fú 堤 dī 。 。
一 yī 院 yuàn 落 luò 花 huā 无 wú 客 kè 醉 zuì , , 五 wǔ 更 gēng 残 cán 月 yuè 有 yǒu 莺 yīng 啼 tí 。 。
芳 fāng 筵 yán 想 xiǎng 像 xiàng 情 qíng 难 nán 尽 jǐn , , 故 gù 榭 xiè 荒 huāng 凉 liáng 路 lù 已 yǐ 迷 mí 。 。
惆 chóu 怅 chàng 羸 léi 骖 cān 往 wǎng 来 lái 惯 guàn , , 每 měi 经 jīng 门 mén 巷 xiàng 亦 yì 长 cháng 嘶 sī 。 。
经李徵君故居。唐代。温庭筠。露浓烟重草萋萋,树映阑干柳拂堤。 一院落花无客醉,五更残月有莺啼。 芳筵想像情难尽,故榭荒凉路已迷。 惆怅羸骖往来惯,每经门巷亦长嘶。