应 yìng 天 tiān 长 zhǎng 晓 xiǎo 起 qǐ - - 王 wáng 翃 hóng
春 chūn 窗 chuāng 有 yǒu 梦 mèng 轻 qīng 难 nán 做 zuò 。 。
又 yòu 被 bèi 庭 tíng 鸟 niǎo 啼 tí 不 bú 住 zhù 。 。
侵 qīn 寒 hán 起 qǐ , , 展 zhǎn 幽 yōu 步 bù 。 。
树 shù 树 shù 残 cán 花 huā 多 duō 着 zhe 露 lù 。 。
柳 liǔ 丝 sī 风 fēng , , 新 xīn 杂 zá 絮 xù 。 。
昨 zuó 夜 yè 醉 zuì 眠 mián 何 hé 处 chǔ 。 。
目 mù 断 duàn 玉 yù 人 rén 归 guī 路 lù 。 。
佳 jiā 期 qī 伤 shāng 屡 lǚ 误 wù 。 。
应天长 晓起。明代。王翃。春窗有梦轻难做。 又被庭鸟啼不住。 侵寒起,展幽步。 树树残花多着露。 柳丝风,新杂絮。 昨夜醉眠何处。 目断玉人归路。 佳期伤屡误。