秋 qiū 晚 wǎn 山 shān 居 jū - - 黄 huáng 滔 tāo
爽 shuǎng 气 qì 遍 biàn 搜 sōu 空 kōng , , 难 nàn 堪 kān 倚 yǐ 望 wàng 中 zhōng 。 。
孤 gū 烟 yān 愁 chóu 落 luò 日 rì , , 高 gāo 木 mù 病 bìng 西 xī 风 fēng 。 。
山 shān 寂 jì 樵 qiáo 声 shēng 出 chū , , 露 lù 凉 liáng 蝉 chán 思 sī 穷 qióng 。 。
此 cǐ 时 shí 尘 chén 外 wài 事 shì , , 幽 yōu 默 mò 几 jǐ 人 rén 同 tóng 。 。
秋晚山居。唐代。黄滔。爽气遍搜空,难堪倚望中。 孤烟愁落日,高木病西风。 山寂樵声出,露凉蝉思穷。 此时尘外事,幽默几人同。