临 lín 江 jiāng 仙 xiān · · 重 chóng 阳 yáng - - 韩 hán 邦 bāng 奇 qí
蓝 lán 水 shuǐ 经 jīng 霜 shuāng 清 qīng 彻 chè 底 dǐ , , 玉 yù 山 shān 遥 yáo 送 sòng 青 qīng 来 lái 。 。 寒 hán 云 yún 浮 fú 雨 yǔ 过 guò 庭 tíng 槐 huái 。 。 白 bái 衣 yī 携 xié 酒 jiǔ 至 zhì , , 黄 huáng 菊 jú 几 jǐ 枝 zhī 开 kāi 。 。
盛 shèng 友 yǒu 还 hái 逢 féng 佳 jiā 节 jié 赏 shǎng , , 独 dú 怜 lián 多 duō 病 bìng 形 xíng 骸 hái 。 。 登 dēng 临 lín 未 wèi 减 jiǎn 昔 xī 年 nián 怀 huái 。 。 西 xī 风 fēng 齐 qí 着 zhuó 力 lì , , 送 sòng 我 wǒ 上 shàng 高 gāo 台 tái 。 。
临江仙 · 重阳。明代。韩邦奇。蓝水经霜清彻底,玉山遥送青来。寒云浮雨过庭槐。白衣携酒至,黄菊几枝开。 盛友还逢佳节赏,独怜多病形骸。登临未减昔年怀。西风齐着力,送我上高台。