一 yī 剪 jiǎn 梅 méi · · 梅 méi - - 丘 qiū 崇 chóng
潇 xiāo 洒 sǎ 佳 jiā 人 rén 淡 dàn 淡 dàn 妆 zhuāng 。 。 特 tè 地 dì 凌 líng 寒 hán , , 秀 xiù 出 chū 孤 gū 芳 fāng 。 。 雪 xuě 为 wèi 肌 jī 体 tǐ 练 liàn 为 wèi 裳 shang 。 。 韵 yùn 处 chù 天 tiān 姿 zī , , 不 bù 御 yù 铅 qiān 黄 huáng 。 。
古 gǔ 样 yàng 铜 tóng 壶 hú 湿 shī 篆 zhuàn 章 zhāng 。 。 浅 qiǎn 浸 jìn 横 héng 斜 xié , , 净 jìng 几 jǐ 明 míng 窗 chuāng 。 。 何 hé 妨 fáng 三 sān 弄 nòng 点 diǎn 苔 tái 苍 cāng 。 。 但 dàn 有 yǒu 疏 shū 枝 zhī , , 依 yī 旧 jiù 清 qīng 香 xiāng 。 。
一剪梅 · 梅。宋代。丘崇。潇洒佳人淡淡妆。特地凌寒,秀出孤芳。雪为肌体练为裳。韵处天姿,不御铅黄。 古样铜壶湿篆章。浅浸横斜,净几明窗。何妨三弄点苔苍。但有疏枝,依旧清香。