虞 yú 美 měi 人 rén 和 hé 姜 jiāng 盦 ān 春 chūn 夜 yè 闻 wén 笳 jiā - - 郭 guō 则 zé 沄 yún
曙 shǔ 窗 chuāng 催 cuī 白 bái 声 shēng 初 chū 紧 jǐn 。 。 拥 yōng 枕 zhěn 眠 mián 还 hái 醒 xǐng 。 。
关 guān 心 xīn 最 zuì 忆 yì 在 zài 龙 lóng 沙 shā 。 。 霜 shuāng 晓 xiǎo 孤 gū 鞍 ān 衣 yī 上 shàng 落 luò 冰 bīng 花 huā 。 。
壮 zhuàng 怀 huái 销 xiāo 尽 jǐn 韶 sháo 颜 yán 老 lǎo 。 。 往 wǎng 梦 mèng 迷 mí 春 chūn 草 cǎo 。 。
王 wáng 乔 qiáo 按 àn 拍 pāi 正 zhèng 凄 qī 凉 liáng 。 。 却 què 怪 guài 朱 zhū 门 mén 听 tīng 惯 guàn 只 zhǐ 寻 xún 常 cháng 。 。
虞美人 和姜盦春夜闻笳。清代。郭则沄。曙窗催白声初紧。拥枕眠还醒。 关心最忆在龙沙。霜晓孤鞍衣上落冰花。 壮怀销尽韶颜老。往梦迷春草。 王乔按拍正凄凉。却怪朱门听惯只寻常。