清 qīng 平 píng 乐 lè · · 有 yǒu 寄 jì - - 高 gāo 旭 xù
春 chūn 寒 hán 恻 cè 恻 cè 。 。 两 liǎng 地 dì 应 yīng 相 xiāng 忆 yì 。 。 从 cóng 不 bù 分 fēn 离 lí 今 jīn 独 dú 宿 sù 。 。 料 liào 得 dé 天 tiān 涯 yá 愁 chóu 绝 jué 。 。
枕 zhěn 边 biān 忽 hū 听 tīng 荒 huāng 鸡 jī 。 。 打 dǎ 窗 chuāng 风 fēng 雨 yǔ 凄 qī 其 qí 。 。 并 bìng 作 zuò 数 shù 行 xíng 清 qīng 泪 lèi , , 叮 dīng 咛 níng 流 liú 到 dào 留 liú 溪 xī 。 。
清平乐 · 有寄。清代。高旭。春寒恻恻。两地应相忆。从不分离今独宿。料得天涯愁绝。 枕边忽听荒鸡。打窗风雨凄其。并作数行清泪,叮咛流到留溪。