采 cǎi 桑 sāng 子 zǐ · · 秋 qiū 风 fēng , , 和 hé 痴 chī 萍 píng 韵 yùn - - 傅 fù 熊 xióng 湘 xiāng
秋 qiū 风 fēng 无 wú 力 lì 吹 chuī 侬 nóng 起 qǐ , , 病 bìng 怯 qiè 登 dēng 楼 lóu 。 。 况 kuàng 是 shì 多 duō 愁 chóu 。 。 一 yī 夜 yè 相 xiāng 思 sī 天 tiān 尽 jìn 头 tóu 。 。
欢 huān 悰 cóng 别 bié 后 hòu 那 nà 堪 kān 说 shuō , , 泪 lèi 似 shì 泉 quán 流 liú 。 。 心 xīn 自 zì 人 rén 留 liú 。 。 争 zhēng 道 dào 今 jīn 生 shēng 死 sǐ 便 biàn 休 xiū 。 。
采桑子 · 秋风,和痴萍韵。清代。傅熊湘。秋风无力吹侬起,病怯登楼。况是多愁。一夜相思天尽头。 欢悰别后那堪说,泪似泉流。心自人留。争道今生死便休。