清 qīng 平 píng 乐 lè · · 端 duān 午 wǔ 闺 guī 中 zhōng 词 cí 健 jiàn 人 rén - - 董 dǒng 元 yuán 恺 kǎi
冰 bīng 蚕 cán 细 xì 茧 jiǎn 。 。 纤 qiàn 手 shǒu 亲 qīn 裁 cái 剪 jiǎn 。 。 刻 kè 画 huà 爪 zhǎo 牙 yá 眉 méi 与 yǔ 眼 yǎn 。 。 一 yī 笑 xiào 从 cóng 风 fēng 细 xì 转 zhuǎn 。 。
有 yǒu 时 shí 彩 cǎi 笔 bǐ 描 miáo 真 zhēn 。 。 何 hé 须 xū 插 chā 艾 ài 为 wéi 人 rén 。 。 飘 piāo 向 xiàng 玉 yù 钗 chāi 头 tóu 上 shàng , , 儿 ér 童 tóng 竞 jìng 取 qǔ 相 xiāng 亲 qīn 。 。
清平乐 · 端午闺中词健人。清代。董元恺。冰蚕细茧。纤手亲裁剪。刻画爪牙眉与眼。一笑从风细转。 有时彩笔描真。何须插艾为人。飘向玉钗头上,儿童竞取相亲。