鹊 què 桥 qiáo 仙 xiān · · 秋 qiū 荷 hé - - 赵 zhào 庆 qìng 熹 xī
一 yī 宵 xiāo 儿 ér 雨 yǔ , , 一 yī 宵 xiāo 儿 ér 露 lù , , 不 bù 管 guǎn 红 hóng 衣 yī 凉 liáng 死 sǐ 。 。 晓 xiǎo 来 lái 秋 qiū 水 shuǐ 照 zhào 明 míng 妆 zhuāng , , 已 yǐ 换 huàn 了 liǎo 、 dàng 当 shí 时 shū 梳 xǐ 洗 。 。
丝 sī 还 hái 相 xiāng 结 jié , , 心 xīn 还 hái 带 dài 苦 kǔ , , 到 dào 老 lǎo 依 yī 然 rán 并 bìng 蒂 dì 。 。 累 lèi 他 tā 扶 fú 病 bìng 立 lì 西 xī 风 fēng , , 多 duō 分 fēn 那 nà 、 yuān 鸳 yāng 鸯 bú 不 shì 是 。 。
鹊桥仙 · 秋荷。清代。赵庆熹。一宵儿雨,一宵儿露,不管红衣凉死。晓来秋水照明妆,已换了、当时梳洗。 丝还相结,心还带苦,到老依然并蒂。累他扶病立西风,多分那、鸳鸯不是。