思 sī 佳 jiā 客 kè 其 qí 三 sān - - 高 gāo 观 guān 国 guó
有 yǒu 约 yuē 湖 hú 山 shān 却 què 解 jiě 襟 jīn 。 。 昼 zhòu 眠 mián 占 zhàn 得 dé 一 yī 庭 tíng 深 shēn 。 。 树 shù 边 biān 风 fēng 色 sè 寒 hán 滋 zī 味 wèi , , 愁 chóu 里 lǐ 年 nián 华 huá 雁 yàn 信 xìn 音 yīn 。 。
惊 jīng 楚 chǔ 梦 mèng , , 听 tīng 瑶 yáo 琴 qín 。 。 黄 huáng 花 huā 尚 shàng 可 kě 伴 bàn 孤 gū 斟 zhēn 。 。 断 duàn 云 yún 万 wàn 一 yī 成 chéng 疏 shū 雨 yǔ , , 却 què 向 xiàng 湖 hú 边 biān 看 kàn 晚 wǎn 阴 yīn 。 。
思佳客其三。宋代。高观国。有约湖山却解襟。昼眠占得一庭深。树边风色寒滋味,愁里年华雁信音。 惊楚梦,听瑶琴。黄花尚可伴孤斟。断云万一成疏雨,却向湖边看晚阴。