画 huà 堂 táng 春 chūn · · 其 qí 二 èr - - 赵 zhào 彦 yàn 端 duān
满 mǎn 城 chéng 风 fēng 雨 yǔ 近 jìn 重 chóng 阳 yáng 。 。 夹 jiā 衫 shān 清 qīng 润 rùn 生 shēng 香 xiāng 。 。 好 hǎo 辞 cí 赓 gēng 尽 jǐn 楚 chǔ 天 tiān 长 cháng 。 。 唤 huàn 得 dé 花 huā 黄 huáng 。 。
客 kè 胜 shèng 不 bù 知 zhī 门 mén 陋 lòu , , 酒 jiǔ 新 xīn 如 rú 趁 chèn 春 chūn 狂 kuáng 。 。 故 gù 人 rén 相 xiāng 见 jiàn 等 děng 相 xiāng 忘 wàng 。 。 一 yī 语 yǔ 千 qiān 觞 shāng 。 。
画堂春 · 其二。宋代。赵彦端。满城风雨近重阳。夹衫清润生香。好辞赓尽楚天长。唤得花黄。 客胜不知门陋,酒新如趁春狂。故人相见等相忘。一语千觞。