清 qīng 平 píng 乐 lè · · 其 qí 二 èr 阳 yáng 春 chūn 亭 tíng - - 赵 zhào 师 shī 侠 xiá
一 yī 宵 xiāo 风 fēng 雨 yǔ 。 。 春 chūn 与 yú 人 rén 俱 jù 去 qù 。 。 春 chūn 解 jiě 再 zài 来 lái 花 huā 作 zuò 主 zhǔ 。 。 只 zhǐ 有 yǒu 行 xíng 人 rén 无 wú 据 jù 。 。
殷 yīn 勤 qín 满 mǎn 酌 zhuó 离 lí 觞 shāng 。 。 阳 yáng 关 guān 唱 chàng 起 qǐ 愁 chóu 肠 cháng 。 。 苦 kǔ 恨 hèn 无 wú 情 qíng 杜 dù 宇 yǔ , , 声 shēng 声 shēng 叫 jiào 断 duàn 斜 xié 阳 yáng 。 。
清平乐 · 其二阳春亭。宋代。赵师侠。一宵风雨。春与人俱去。春解再来花作主。只有行人无据。 殷勤满酌离觞。阳关唱起愁肠。苦恨无情杜宇,声声叫断斜阳。