阮 ruǎn 郎 láng 归 guī · · 昌 chāng 甫 fǔ 有 yǒu 曲 qū , , 名 míng 之 zhī 濯 zhuó 缨 yīng , , 因 yīn 和 hé - - 韩 hán 淲 biāo
残 cán 春 chūn 风 fēng 雨 yǔ 绕 rào 檐 yán 声 shēng 。 。 山 shān 空 kōng 分 fèn 外 wài 鸣 míng 。 。 闲 xián 来 lái 落 luò 佩 pèi 倒 dào 冠 guān 缨 yīng 。 。 尚 shàng 馀 yú 亲 qīn 旧 jiù 情 qíng 。 。
人 rén 不 bú 见 jiàn , , 句 jù 还 hái 成 chéng 。 。 又 yòu 听 tīng 求 qiú 友 yǒu 莺 yīng 。 。 濯 zhuó 缨 yīng 一 yī 曲 qǔ 可 kě 流 liú 行 xíng 。 。 何 hé 须 xū 观 guān 我 wǒ 生 shēng 。 。
阮郎归 · 昌甫有曲,名之濯缨,因和。宋代。韩淲。残春风雨绕檐声。山空分外鸣。闲来落佩倒冠缨。尚馀亲旧情。 人不见,句还成。又听求友莺。濯缨一曲可流行。何须观我生。