阮 ruǎn 郎 láng 归 guī · · 客 kè 有 yǒu 举 jǔ 词 cí 者 zhě , , 因 yīn 以 yǐ 其 qí 韵 yùn 赋 fù 之 zhī - - 韩 hán 淲 biāo
小 xiǎo 楼 lóu 秋 qiū 霁 jì 碧 bì 阑 lán 干 gān 。 。 中 zhōng 人 rén 初 chū 薄 báo 寒 hán 。 。 霜 shuāng 风 fēng 吹 chuī 我 wǒ 到 dào 湖 hú 山 shān 。 。 平 píng 林 lín 斜 xié 照 zhào 残 cán 。 。
空 kōng 阔 kuò 里 lǐ , , 有 yǒu 无 wú 间 jiàn 。 。 牵 qiān 萝 luó 翠 cuì 袖 xiù 闲 xián 。 。 篮 lán 舆 yú 兴 xìng 尽 jìn 却 què 愁 chóu 还 hái 。 。 断 duàn 肠 cháng 歌 gē 未 wèi 阑 lán 。 。
阮郎归 · 客有举词者,因以其韵赋之。宋代。韩淲。小楼秋霁碧阑干。中人初薄寒。霜风吹我到湖山。平林斜照残。 空阔里,有无间。牵萝翠袖闲。篮舆兴尽却愁还。断肠歌未阑。