天 tiān 香 xiāng 室 shì 为 wèi 定 dìng 水 shuǐ 见 jiàn 心 xīn 和 hé 尚 shàng 赋 fù - - 文 wén 静 jìng
天 tiān 香 xiāng 兰 lán 若 rě 倚 yǐ 高 gāo 岑 cén , , 双 shuāng 桂 guì 花 huā 开 kāi 秋 qiū 正 zhèng 深 shēn 。 。
鹤 hè 唳 lì 空 kōng 山 shān 凉 liáng 月 yuè 白 bái , , 龙 lóng 归 guī 古 gǔ 洞 dòng 碧 bì 云 yún 阴 yīn 。 。
一 yī 窗 chuāng 风 fēng 雨 yǔ 高 gāo 僧 sēng 定 dìng , , 满 mǎn 壁 bì 珠 zhū 玑 jī 好 hào 客 kè 吟 yín 。 。
拄 zhǔ 杖 zhàng 何 hé 时 shí 问 wèn 幽 yōu 寂 jì , , 旃 zhān 檀 tán 林 lín 下 xià 远 yuǎn 相 xiāng 寻 xún 。 。
天香室为定水见心和尚赋。元代。文静。天香兰若倚高岑,双桂花开秋正深。 鹤唳空山凉月白,龙归古洞碧云阴。 一窗风雨高僧定,满壁珠玑好客吟。 拄杖何时问幽寂,旃檀林下远相寻。