临 lín 江 jiāng 仙 xiān 初 chū 春 chūn - - 秦 qín 篆 zhuàn
婉 wǎn 约 yuē 春 chūn 光 guāng 。 。
如 rú 静 jìng 女 nǚ , , 含 hán 羞 xiū 初 chū 向 xiàng 人 rén 前 qián 。 。
再 zài 迟 chí 半 bàn 月 yuè 即 jí 嫣 yān 然 rán , , 魂 hún 消 xiāo 非 fēi 怨 yuàn 别 bié , , 神 shén 醉 zuì 未 wèi 登 dēng 筵 yán 。 。
惟 wéi 有 yǒu 远 yuǎn 山 shān 青 qīng 觉 jué 早 zǎo , , 依 yī 依 yī 浅 qiǎn 黛 dài 堪 kān 怜 lián 。 。
东 dōng 风 fēng 易 yì 上 shàng 美 měi 人 rén 肩 jiān , , 吹 chuī 愁 chóu 成 chéng 一 yī 片 piàn , , 不 bù 待 dài 落 luò 花 huā 天 tiān 。 。
临江仙 初春。清代。秦篆。婉约春光。 如静女,含羞初向人前。 再迟半月即嫣然,魂消非怨别,神醉未登筵。 惟有远山青觉早,依依浅黛堪怜。 东风易上美人肩,吹愁成一片,不待落花天。