下 xià 第 dì 归 guī 宜 yí 春 chūn 酬 chóu 黄 huáng 颇 pō 饯 jiàn 别 bié - - 潘 pān 唐 táng
圣 shèng 代 dài 澄 chéng 清 qīng 雨 yǔ 露 lù 均 jūn , , 独 dú 怀 huái 惆 chóu 怅 chàng 出 chū 咸 xián 秦 qín 。 。
承 chéng 明 míng 未 wèi 荐 jiàn 相 xiàng 如 rú 赋 fù , , 故 gù 国 guó 犹 yóu 惭 cán 季 jì 子 zǐ 贫 pín 。 。
御 yù 苑 yuàn 钟 zhōng 声 shēng 临 lín 远 yuǎn 水 shuǐ , , 都 dōu 门 mén 树 shù 色 sè 背 bèi 行 xíng 尘 chén 。 。
一 yī 从 cóng 此 cǐ 地 dì 曾 céng 携 xié 手 shǒu , , 益 yì 羡 xiàn 江 jiāng 头 tóu 桃 táo 李 lǐ 春 chūn 。 。
下第归宜春酬黄颇饯别。唐代。潘唐。圣代澄清雨露均,独怀惆怅出咸秦。 承明未荐相如赋,故国犹惭季子贫。 御苑钟声临远水,都门树色背行尘。 一从此地曾携手,益羡江头桃李春。