秋 qiū 月 yuè 望 wàng 上 shàng 阳 yáng 宫 gōng - - 刘 liú 沧 cāng
苔 tái 色 sè 轻 qīng 尘 chén 锁 suǒ 洞 dòng 房 fáng , , 乱 luàn 鸦 yā 群 qún 鸽 gē 集 jí 残 cán 阳 yáng 。 。
青 qīng 山 shān 空 kōng 出 chū 禁 jìn 城 chéng 日 rì , , 黄 huáng 叶 yè 自 zì 飞 fēi 宫 gōng 树 shù 霜 shuāng 。 。
御 yù 路 lù 几 jǐ 年 nián 香 xiāng 辇 niǎn 去 qù , , 天 tiān 津 jīn 终 zhōng 日 rì 水 shuǐ 声 shēng 长 zhǎng 。 。
此 cǐ 时 shí 独 dú 立 lì 意 yì 难 nán 尽 jǐn , , 正 zhèng 值 zhí 西 xī 风 fēng 砧 zhēn 杵 chǔ 凉 liáng 。 。
秋月望上阳宫。唐代。刘沧。苔色轻尘锁洞房,乱鸦群鸽集残阳。 青山空出禁城日,黄叶自飞宫树霜。 御路几年香辇去,天津终日水声长。 此时独立意难尽,正值西风砧杵凉。