伤 shāng 春 chūn 感 gǎn 怀 huái - - 刘 liú 威 wēi
花 huā 飞 fēi 惜 xī 不 bù 得 dé , , 年 nián 长 zhǎng 更 gèng 堪 kān 悲 bēi 。 。
春 chūn 尽 jǐn 有 yǒu 归 guī 日 rì , , 老 lǎo 来 lái 无 wú 去 qù 时 shí 。 。
风 fēng 前 qián 千 qiān 片 piàn 雪 xuě , , 镜 jìng 里 lǐ 数 shù 茎 jīng 丝 sī 。 。
肠 cháng 断 duàn 青 qīng 山 shān 暮 mù , , 独 dú 攀 pān 杨 yáng 柳 liǔ 枝 zhī 。 。
伤春感怀。唐代。刘威。花飞惜不得,年长更堪悲。 春尽有归日,老来无去时。 风前千片雪,镜里数茎丝。 肠断青山暮,独攀杨柳枝。