春 chūn 宵 xiāo - - 钱 qián 起 qǐ
养 yǎng 拙 zhuō 惯 guàn 云 yún 卧 wò , , 为 wèi 郎 láng 如 rú 鸟 niǎo 栖 qī 。 。
不 bù 知 zhī 仙 xiān 阁 gé 峻 jùn , , 惟 wéi 觉 jué 玉 yù 绳 shéng 低 dī 。 。
帐 zhàng 喜 xǐ 香 xiāng 烟 yān 暖 nuǎn , , 诗 shī 惭 cán 赐 cì 笔 bǐ 题 tí 。 。
未 wèi 央 yāng 春 chūn 漏 lòu 促 cù , , 残 cán 梦 mèng 谢 xiè 晨 chén 鸡 jī 。 。
春宵。唐代。钱起。养拙惯云卧,为郎如鸟栖。 不知仙阁峻,惟觉玉绳低。 帐喜香烟暖,诗惭赐笔题。 未央春漏促,残梦谢晨鸡。