夏 xià 晚 wǎn 望 wàng 嵩 sōng 亭 tíng 有 yǒu 怀 huái - - 罗 luó 邺 yè
正 zhèng 怜 lián 云 yún 水 shuǐ 与 yǔ 心 xīn 违 wéi , , 湖 hú 上 shàng 亭 tíng 高 gāo 对 duì 翠 cuì 微 wēi 。 。
尽 jǐn 日 rì 不 bù 妨 fáng 凭 píng 槛 kǎn 望 wàng , , 终 zhōng 年 nián 未 wèi 必 bì 有 yǒu 家 jiā 归 guī 。 。
青 qīng 蝉 chán 渐 jiàn 傍 bàng 幽 yōu 丛 cóng 噪 zào , , 白 bái 鸟 niǎo 时 shí 穿 chuān 返 fǎn 照 zhào 飞 fēi 。 。
此 cǐ 地 dì 又 yòu 愁 chóu 无 wú 计 jì 住 zhù , , 一 yī 竿 gān 何 hé 处 chǔ 是 shì 因 yīn 依 yī 。 。
夏晚望嵩亭有怀。唐代。罗邺。正怜云水与心违,湖上亭高对翠微。 尽日不妨凭槛望,终年未必有家归。 青蝉渐傍幽丛噪,白鸟时穿返照飞。 此地又愁无计住,一竿何处是因依。