太 tài 平 píng 谷 gǔ 中 zhōng 玩 wán 水 shuǐ 上 shàng 花 huā - - 韩 hán 偓 wò
山 shān 头 tóu 水 shuǐ 从 cóng 云 yún 外 wài 落 luò , , 水 shuǐ 面 miàn 花 huā 自 zì 山 shān 中 zhōng 来 lái 。 。
一 yī 溪 xī 红 hóng 点 diǎn 我 wǒ 独 dú 惜 xī , , 几 jǐ 树 shù 蜜 mì 房 fáng 谁 shuí 见 jiàn 开 kāi 。 。
应 yīng 有 yǒu 妖 yāo 魂 hún 随 suí 暮 mù 雨 yǔ , , 岂 qǐ 无 wú 香 xiāng 迹 jī 在 zài 苍 cāng 苔 tái 。 。
凝 níng 眸 móu 不 bù 觉 jué 斜 xié 阳 yáng 尽 jǐn , , 忘 wàng 逐 zhú 樵 qiáo 人 rén 蹑 niè 石 shí 回 huí 。 。
太平谷中玩水上花。唐代。韩偓。山头水从云外落,水面花自山中来。 一溪红点我独惜,几树蜜房谁见开。 应有妖魂随暮雨,岂无香迹在苍苔。 凝眸不觉斜阳尽,忘逐樵人蹑石回。