闻 wén 蝉 chán 声 shēng - - 于 yú 谦 qiān
密 mì 槐 huái 高 gāo 柳 liǔ 覆 fù 华 huá 堂 táng , , 满 mǎn 地 dì 薰 xūn 风 fēng 白 bái 昼 zhòu 长 zhǎng 。 。
却 què 怪 guài 蝉 chán 声 shēng 惊 jīng 客 kè 思 sī , , 不 bù 容 róng 蝶 dié 梦 mèng 到 dào 吾 wú 乡 xiāng 。 。
清 qīng 高 gāo 最 zuì 喜 xǐ 含 hán 朝 zhāo 露 lù , , 断 duàn 续 xù 何 hé 须 xū 怨 yuàn 夕 xī 阳 yáng 。 。
蚤 zǎo 晚 wǎn 凉 liáng 飙 biāo 天 tiān 际 jì 起 qǐ , , 万 wàn 山 shān 秋 qiū 色 sè 又 yòu 苍 cāng 苍 cāng 。 。
闻蝉声。明代。于谦。密槐高柳覆华堂,满地薰风白昼长。 却怪蝉声惊客思,不容蝶梦到吾乡。 清高最喜含朝露,断续何须怨夕阳。 蚤晚凉飙天际起,万山秋色又苍苍。