秋 qiū 峰 fēng - - 于 yú 谦 qiān
浮 fú 云 yún 散 sàn 尽 jìn 雨 yǔ 初 chū 晴 qíng , , 天 tiān 际 jì 群 qún 峰 fēng 削 xuē 不 bù 成 chéng 。 。
万 wàn 朵 duǒ 芙 fú 蓉 róng 相 xiāng 掩 yǎn 映 yìng , , 九 jiǔ 华 huá 仙 xiān 掌 zhǎng 自 zì 分 fēn 明 míng 。 。
幽 yōu 崖 yá 树 shù 色 sè 经 jīng 霜 shuāng 古 gǔ , , 绝 jué 顶 dǐng 松 sōng 涛 tāo 入 rù 夜 yè 惊 jīng 。 。
日 rì 暮 mù 南 nán 楼 lóu 增 zēng 爽 shuǎng 气 qì , , 可 kě 能 néng 相 xiāng 对 duì 豁 huō 吟 yín 情 qíng 。 。
秋峰。明代。于谦。浮云散尽雨初晴,天际群峰削不成。 万朵芙蓉相掩映,九华仙掌自分明。 幽崖树色经霜古,绝顶松涛入夜惊。 日暮南楼增爽气,可能相对豁吟情。