江 jiāng 行 xíng 病 bìng 起 qǐ 即 jí 景 jǐng 有 yǒu 感 gǎn - - 王 wáng 世 shì 贞 zhēn
凉 liáng 色 sè 推 tuī 篷 péng 后 hòu , , 潮 cháo 声 shēng 进 jìn 艇 tǐng 中 zhōng 。 。
青 qīng 山 shān 两 liǎng 岸 àn 合 hé , , 银 yín 汉 hàn 一 yī 江 jiāng 通 tōng 。 。
岂 qǐ 谓 wèi 清 qīng 凉 liáng 界 jiè , , 犹 yóu 残 cán 老 lǎo 病 bìng 翁 wēng 。 。
羞 xiū 闻 wén 暂 zàn 养 yǎng 翮 hé , , 谓 wèi 可 kě 纵 zòng 秋 qiū 风 fēng 。 。
江行病起即景有感。明代。王世贞。凉色推篷后,潮声进艇中。 青山两岸合,银汉一江通。 岂谓清凉界,犹残老病翁。 羞闻暂养翮,谓可纵秋风。