喜 xǐ 吴 wú 山 shān 人 rén 过 guò 访 fǎng 村 cūn 居 jū - - 王 wáng 世 shì 贞 zhēn
出 chū 塞 sài 吹 chuī 笳 jiā 马 mǎ 上 shàng 听 tīng , , 蓟 jì 原 yuán 春 chūn 草 cǎo 又 yòu 凋 diāo 零 líng 。 。
相 xiāng 逢 féng 门 mén 巷 xiàng 淹 yān 今 jīn 雨 yǔ , , 垂 chuí 老 lǎo 江 jiāng 湖 hú 混 hùn 岁 suì 星 xīng 。 。
醉 zuì 后 hòu 放 fàng 歌 gē 双 shuāng 眼 yǎn 白 bái , , 愁 chóu 时 shí 拂 fú 袖 xiù 万 wàn 山 shān 青 qīng 。 。
何 hé 当 dāng 谢 xiè 却 què 人 rén 间 jiān 累 lèi , , 五 wǔ 两 liǎng 追 zhuī 携 xié 下 xià 洞 dòng 庭 tíng 。 。
喜吴山人过访村居。明代。王世贞。出塞吹笳马上听,蓟原春草又凋零。 相逢门巷淹今雨,垂老江湖混岁星。 醉后放歌双眼白,愁时拂袖万山青。 何当谢却人间累,五两追携下洞庭。