得 dé 大 dà 名 míng 报 bào 后 hòu 上 shàng 疏 shū 乞 qǐ 休 xiū - - 王 wáng 世 shì 贞 zhēn
十 shí 年 nián 垂 chuí 钓 diào 卷 juǎn 空 kōng 纶 lún , , 主 zhǔ 圣 shèng 能 néng 容 róng 草 cǎo 莽 mǎng 臣 chén 。 。
蕙 huì 带 dài 不 bù 谙 ān 朱 zhū 绂 fú 好 hǎo , , 衡 héng 门 mén 翻 fān 怯 qiè 紫 zǐ 泥 ní 新 xīn 。 。
传 chuán 来 lái 似 shì 是 shì 天 tiān 雄 xióng 节 jié , , 到 dào 了 le 酬 chóu 它 tā 地 dì 肺 fèi 身 shēn 。 。
一 yī 掬 jū 松 sōng 楸 qiū 清 qīng 泪 lèi 满 mǎn , , 可 kě 容 róng 挥 huī 洒 sǎ 向 xiàng 京 jīng 尘 chén 。 。
得大名报后上疏乞休。明代。王世贞。十年垂钓卷空纶,主圣能容草莽臣。 蕙带不谙朱绂好,衡门翻怯紫泥新。 传来似是天雄节,到了酬它地肺身。 一掬松楸清泪满,可容挥洒向京尘。