长 cháng 至 zhì 夜 yè 起 qǐ 坐 zuò 忆 yì 家 jiā - - 王 wáng 世 shì 贞 zhēn
一 yī 枕 zhěn 乡 xiāng 山 shān 路 lù 未 wèi 真 zhēn , , 篝 gōu 灯 dēng 起 qǐ 坐 zuò 独 dú 伤 shāng 神 shén 。 。
天 tiān 心 xīn 肯 kěn 傍 bàng 微 wēi 阳 yáng 转 zhuǎn , , 物 wù 色 sè 从 cóng 争 zhēng 朔 shuò 气 qì 新 xīn 。 。
久 jiǔ 客 kè 爱 ài 听 tīng 初 chū 减 jiǎn 漏 lòu , , 唤 huàn 班 bān 羞 xiū 作 zuò 未 wèi 归 guī 人 rén 。 。
江 jiāng 南 nán 两 liǎng 地 dì 俱 jù 愁 chóu 寂 jì , , 总 zǒng 向 xiàng 天 tiān 涯 yá 话 huà 病 bìng 身 shēn 。 。
长至夜起坐忆家。明代。王世贞。一枕乡山路未真,篝灯起坐独伤神。 天心肯傍微阳转,物色从争朔气新。 久客爱听初减漏,唤班羞作未归人。 江南两地俱愁寂,总向天涯话病身。