登 dēng 小 xiǎo 孤 gū 山 shān - - 王 wáng 世 shì 贞 zhēn
忽 hū 有 yǒu 苍 cāng 翠 cuì 来 lái 眉 méi 锋 fēng , , 跃 yuè 然 rán 令 lìng 我 wǒ 呼 hū 短 duǎn 筇 qióng 。 。
波 bō 心 xīn 倒 dào 插 chā 白 bái 玉 yù 柱 zhù , , 水 shuǐ 面 miàn 秀 xiù 出 chū 青 qīng 芙 fú 蓉 róng 。 。
平 píng 分 fēn 吴 wú 江 jiāng 楚 chǔ 江 jiāng 地 dì , , 对 duì 耸 sǒng 天 tiān 南 nán 天 tiān 北 běi 峰 fēng 。 。
老 lǎo 夫 fū 铁 tiě 笛 dí 欲 yù 吹 chuī 却 què , , 恐 kǒng 向 xiàng 盘 pán 涡 wō 惊 jīng 卧 wò 龙 lóng 。 。
登小孤山。明代。王世贞。忽有苍翠来眉锋,跃然令我呼短筇。 波心倒插白玉柱,水面秀出青芙蓉。 平分吴江楚江地,对耸天南天北峰。 老夫铁笛欲吹却,恐向盘涡惊卧龙。