挽 wǎn 僧 sēng 无 wú 极 jí - - 尹 yǐn 廷 tíng 高 gāo
石 shí 头 tou 路 lù 滑 huá 少 shǎo 人 rén 行 xíng , , 独 dú 我 wǒ 谈 tán 玄 xuán 几 jǐ 叩 kòu 扃 jiōng 。 。
同 tóng 德 dé 讲 jiǎng 经 jīng 如 rú 昨 zuó 日 rì , , 葛 gé 川 chuān 扣 kòu 角 jiǎo 又 yòu 来 lái 生 shēng 。 。
云 yún 横 héng 古 gǔ 塔 tǎ 巢 cháo 秋 qiū 鹤 hè , , 尘 chén 锁 suǒ 空 kōng 堂 táng 照 zhào 暮 mù 萤 yíng 。 。
玉 yù 麈 zhǔ 不 bù 挥 huī 消 xiāo 息 xī 断 duàn , , 庭 tíng 前 qián 柏 bǎi 树 shù 绿 lǜ 成 chéng 阴 yīn 。 。
挽僧无极。元代。尹廷高。石头路滑少人行,独我谈玄几叩扃。 同德讲经如昨日,葛川扣角又来生。 云横古塔巢秋鹤,尘锁空堂照暮萤。 玉麈不挥消息断,庭前柏树绿成阴。