虎 hǔ 丘 qiū 登 dēng 阁 gé - - 文 wén 徵 zhēng 明 míng
老 lǎo 去 qù 渊 yuān 明 míng 益 yì 羡 xiàn 闲 xián , , 兴 xìng 来 lái 高 gāo 阁 gé 漫 màn 跻 jī 攀 pān 。 。
半 bàn 檐 yán 爽 shuǎng 气 qì 尊 zūn 前 qián 雨 yǔ , , 百 bǎi 里 lǐ 平 píng 林 lín 掌 zhǎng 上 shàng 山 shān 。 。
天 tiān 际 jì 轻 qīng 阴 yīn 寒 hán 未 wèi 散 sàn , , 日 rì 斜 xié 飞 fēi 鸟 niǎo 倦 juàn 知 zhī 还 hái 。 。
长 cháng 安 ān 尘 chén 土 tǔ 三 sān 千 qiān 丈 zhàng , , 不 bú 到 dào 清 qīng 泉 quán 白 bái 石 shí 间 jiān 。 。
虎丘登阁。明代。文徵明。老去渊明益羡闲,兴来高阁漫跻攀。 半檐爽气尊前雨,百里平林掌上山。 天际轻阴寒未散,日斜飞鸟倦知还。 长安尘土三千丈,不到清泉白石间。