丹 dān 阳 yáng 道 dào 中 zhōng 次 cì 王 wáng 直 zhí 夫 fū 韵 yùn - - 文 wén 徵 zhēng 明 míng
句 jù 曲 qū 东 dōng 来 lái 草 cǎo 树 shù 秋 qiū , , 车 chē 音 yīn 隔 gé 陇 lǒng 思 sī 悠 yōu 悠 yōu 。 。
西 xī 风 fēng 黄 huáng 土 tǔ 污 wū 人 rén 面 miàn , , 落 luò 日 rì 青 qīng 山 shān 触 chù 马 mǎ 头 tóu 。 。
息 xī 影 yǐng 道 dào 傍 bàng 分 fēn 茂 mào 荫 yīn , , 濯 zhuó 缨 yīng 桥 qiáo 下 xià 得 de 清 qīng 流 liú 。 。
平 píng 生 shēng 笑 xiào 杀 shā 朱 zhū 翁 wēng 子 zi , , 辛 xīn 苦 kǔ 刚 gāng 酬 chóu 妾 qiè 妇 fù 羞 xiū 。 。
丹阳道中次王直夫韵。明代。文徵明。句曲东来草树秋,车音隔陇思悠悠。 西风黄土污人面,落日青山触马头。 息影道傍分茂荫,濯缨桥下得清流。 平生笑杀朱翁子,辛苦刚酬妾妇羞。