病 bìng 中 zhōng 遣 qiǎn 怀 huái 其 qí 二 èr - - 文 wén 徵 zhēng 明 míng
潦 liáo 倒 dǎo 儒 rú 冠 guān 二 èr 十 shí 年 nián , , 业 yè 缘 yuán 仍 réng 在 zài 利 lì 名 míng 间 jiān 。 。
敢 gǎn 言 yán 冀 jì 北 běi 无 wú 良 liáng 马 mǎ , , 深 shēn 愧 kuì 淮 huái 南 nán 赋 fù 小 xiǎo 山 shān 。 。
病 bìng 起 qǐ 秋 qiū 风 fēng 吹 chuī 白 bái 发 fà , , 雨 yǔ 深 shēn 黄 huáng 叶 yè 暗 àn 松 sōng 关 guān 。 。
不 bù 妨 fáng 穷 qióng 巷 xiàng 频 pín 回 huí 辙 zhé , , 消 xiāo 受 shòu 垆 lú 香 xiāng 一 yī 味 wèi 闲 xián 。 。
病中遣怀 其二。明代。文徵明。潦倒儒冠二十年,业缘仍在利名间。 敢言冀北无良马,深愧淮南赋小山。 病起秋风吹白发,雨深黄叶暗松关。 不妨穷巷频回辙,消受垆香一味闲。