诗 shī 人 rén 孙 sūn 太 tài 初 chū 过 guò 访 fǎng - - 文 wén 徵 zhēng 明 míng
把 bǎ 剑 jiàn 南 nán 来 lái 赋 fù 远 yuǎn 游 yóu , , 又 yòu 看 kàn 东 dōng 上 shàng 浙 zhè 江 jiāng 舟 zhōu 。 。
山 shān 斋 zhāi 动 dòng 是 shì 经 jīng 时 shí 别 bié , , 菜 cài 饭 fàn 聊 liáo 堪 kān 半 bàn 日 rì 留 liú 。 。
醉 zuì 里 lǐ 江 jiāng 湖 hú 真 zhēn 有 yǒu 味 wèi , , 春 chūn 来 lái 花 huā 鸟 niǎo 正 zhèng 关 guān 愁 chóu 。 。
天 tiān 台 tāi 雁 yàn 宕 dàng 平 píng 生 shēng 梦 mèng , , 凭 píng 仗 zhàng 诗 shī 囊 náng 次 cì 第 dì 收 shōu 。 。
诗人孙太初过访。明代。文徵明。把剑南来赋远游,又看东上浙江舟。 山斋动是经时别,菜饭聊堪半日留。 醉里江湖真有味,春来花鸟正关愁。 天台雁宕平生梦,凭仗诗囊次第收。