梅 méi 涧 jiàn - - 李 lǐ 东 dōng 阳 yáng
僻 pì 地 dì 沙 shā 寒 hán 水 shuǐ 更 gèng 清 qīng , , 老 lǎo 梅 méi 偏 piān 向 xiàng 涧 jiàn 边 biān 横 héng 。 。
风 fēng 吹 chuī 落 luò 瓣 bàn 仍 réng 低 dī 陨 yǔn , , 石 shí 压 yā 傍 bàng 枝 zhī 却 què 倒 dǎo 生 shēng 。 。
野 yě 鹤 hè 对 duì 人 rén 轻 qīng 欲 yù 舞 wǔ , , 蹇 jiǎn 驴 lǘ 冲 chōng 雪 xuě 瘦 shòu 能 néng 行 xíng 。 。
山 shān 翁 wēng 只 zhī 在 zài 山 shān 中 zhōng 老 lǎo , , 看 kàn 尽 jǐn 春 chūn 光 guāng 不 bù 入 rù 城 chéng 。 。
梅涧。明代。李东阳。僻地沙寒水更清,老梅偏向涧边横。 风吹落瓣仍低陨,石压傍枝却倒生。 野鹤对人轻欲舞,蹇驴冲雪瘦能行。 山翁只在山中老,看尽春光不入城。