徐 xú 竹 zhú 窗 chuāng 挽 wǎn 诗 shī - - 李 lǐ 东 dōng 阳 yáng
身 shēn 是 shì 江 jiāng 南 nán 隐 yǐn 者 zhě 流 liú , , 手 shǒu 开 kāi 瓜 guā 圃 pǔ 接 jiē 田 tián 畴 chóu 。 。
纵 zòng 无 wú 负 fù 郭 guō 宁 níng 求 qiú 相 xiāng , , 自 zì 有 yǒu 东 dōng 门 mén 岂 qǐ 藉 jí 侯 hóu 。 。
不 bù 受 shòu 红 hóng 尘 chén 欺 qī 我 wǒ 眼 yǎn , , 谁 shuí 教 jiào 白 bái 发 fà 上 shàng 人 rén 头 tóu 。 。
阪 bǎn 陂 bēi 陂 bēi 下 xià 多 duō 春 chūn 草 cǎo , , 一 yī 夜 yè 西 xī 风 fēng 满 mǎn 地 dì 秋 qiū 。 。
徐竹窗挽诗。明代。李东阳。身是江南隐者流,手开瓜圃接田畴。 纵无负郭宁求相,自有东门岂藉侯。 不受红尘欺我眼,谁教白发上人头。 阪陂陂下多春草,一夜西风满地秋。