秋 qiū 晴 qíng 园 yuán 中 zhōng 山 shān 禽 qín 绝 jué 多 duō 有 yǒu 感 gǎn 而 ér 赋 fù - - 陆 lù 游 yóu
九 jiǔ 日 rì 秋 qiū 阴 yīn 一 yī 日 rì 晴 qíng , , 山 shān 禽 qín 应 yīng 喜 xǐ 我 wǒ 闲 xián 行 xíng 。 。
幽 yōu 吭 kēng 弄 nòng 暖 nuǎn 闲 xián 相 xiāng 命 mìng , , 劲 jìn 翮 hé 凌 líng 风 fēng 远 yuǎn 有 yǒu 声 shēng 。 。
熟 shú 果 guǒ 啄 zhuó 馀 yú 看 kàn 核 hé 堕 duò , , 细 xì 枝 zhī 衔 xián 得 dé 欲 yù 巢 cháo 成 chéng 。 。
名 míng 园 yuán 美 měi 荫 yīn 不 bù 飞 fēi 去 qù , , 似 shì 比 bǐ 交 jiāo 朋 péng 犹 yóu 有 yǒu 情 qíng 。 。
秋晴园中山禽绝多有感而赋。宋代。陆游。九日秋阴一日晴,山禽应喜我闲行。 幽吭弄暖闲相命,劲翮凌风远有声。 熟果啄馀看核堕,细枝衔得欲巢成。 名园美荫不飞去,似比交朋犹有情。