发 fā 箧 qiè 得 dé 故 gù 人 rén 书 shū 有 yǒu 感 gǎn - - 陆 lù 游 yóu
衰 shuāi 鬓 bìn 星 xīng 星 xīng 换 huàn 旧 jiù 青 qīng , , 世 shì 间 jiān 万 wàn 事 shì 但 dàn 堪 kān 惊 jīng 。 。
晨 chén 炊 chuī 欲 yù 熟 shú 客 kè 未 wèi 觉 jué , , 夜 yè 漏 lòu 渐 jiàn 残 cán 人 rén 尚 shàng 行 xíng 。 。
花 huā 发 fā 且 qiě 为 wèi 无 wú 事 shì 饮 yǐn , , 诗 shī 成 chéng 非 fēi 复 fù 不 bù 平 píng 鸣 míng 。 。
京 jīng 华 huá 朋 péng 旧 jiù 凋 diāo 零 líng 尽 jǐn , , 忽 hū 见 jiàn 缄 jiān 题 tí 似 shì 隔 gé 生 shēng 。 。
发箧得故人书有感。宋代。陆游。衰鬓星星换旧青,世间万事但堪惊。 晨炊欲熟客未觉,夜漏渐残人尚行。 花发且为无事饮,诗成非复不平鸣。 京华朋旧凋零尽,忽见缄题似隔生。