睡 shuì 起 qǐ 已 yǐ 亭 tíng 午 wǔ 终 zhōng 日 rì 凉 liáng 甚 shén 有 yǒu 赋 fù - - 陆 lù 游 yóu
饭 fàn 罢 bà 颓 tuí 然 rán 付 fù 一 yī 床 chuáng , , 旷 kuàng 怀 huái 真 zhēn 足 zú 傲 ào 羲 xī 皇 huáng 。 。
松 sōng 棚 péng 尽 jǐn 日 rì 常 cháng 如 rú 暮 mù , , 荷 hé 沼 zhǎo 无 wú 风 fēng 亦 yì 自 zì 香 xiāng 。 。
倚 yǐ 杖 zhàng 月 yuè 生 shēng 人 rén 影 yǐng 瘦 shòu , , 岸 àn 巾 jīn 露 lù 透 tòu 发 fā 根 gēn 凉 liáng 。 。
颇 pō 闻 wén 王 wáng 旅 lǚ 徂 cú 征 zhēng 近 jìn , , 敷 fū 水 shuǐ 条 tiáo 山 shān 兴 xìng 已 yǐ 狂 kuáng 。 。
睡起已亭午终日凉甚有赋。宋代。陆游。饭罢颓然付一床,旷怀真足傲羲皇。 松棚尽日常如暮,荷沼无风亦自香。 倚杖月生人影瘦,岸巾露透发根凉。 颇闻王旅徂征近,敷水条山兴已狂。