春 chūn 晴 qíng 二 èr 首 shǒu - - 陆 lù 游 yóu
常 cháng 年 nián 春 chūn 日 rì 少 shǎo 春 chūn 晴 qíng , , 拂 fú 面 miàn 今 jīn 朝 zhāo 暖 nuǎn 吹 chuī 轻 qīng 。 。
水 shuǐ 阁 gé 家 jiā 家 jiā 横 héng 小 xiǎo 舫 fǎng , , 园 yuán 亭 tíng 处 chǔ 处 chù 听 tīng 新 xīn 莺 yīng 。 。
桃 táo 花 huā 不 bù 管 guǎn 诗 shī 人 rén 老 lǎo , , 菖 chāng 叶 yè 空 kōng 催 cuī 野 yě 叟 sǒu 耕 gēng 。 。
自 zì 笑 xiào 此 cǐ 生 shēng 馀 yú 几 jǐ 许 xǔ , , 铜 tóng 驼 tuó 荆 jīng 棘 jí 尚 shàng 关 guān 情 qíng 。 。
春晴二首。宋代。陆游。常年春日少春晴,拂面今朝暖吹轻。 水阁家家横小舫,园亭处处听新莺。 桃花不管诗人老,菖叶空催野叟耕。 自笑此生馀几许,铜驼荆棘尚关情。