初 chū 冬 dōng 二 èr 首 shǒu - - 陆 lù 游 yóu
落 luò 叶 yè 纷 fēn 纷 fēn 十 shí 月 yuè 时 shí , , 今 jīn 年 nián 霜 shuāng 比 bǐ 去 qù 年 nián 迟 chí 。 。
山 shān 猿 yuán 引 yǐn 子 zǐ 饮 yǐn 幽 yōu 涧 jiàn , , 野 yě 鹊 què 结 jié 巢 cháo 争 zhēng 堕 duò 枝 zhī 。 。
岭 lǐng 北 běi 片 piàn 云 yún 生 shēng 峭 qiào 绝 jué , , 桥 qiáo 东 dōng 残 cán 水 shuǐ 漾 yàng 沦 lún 漪 yī 。 。
病 bìng 衰 shuāi 自 zì 怪 guài 诗 shī 情 qíng 尽 jǐn , , 造 zào 物 wù 撩 liáo 人 rén 乃 nǎi 尔 ěr 奇 qí 。 。
初冬二首。宋代。陆游。落叶纷纷十月时,今年霜比去年迟。 山猿引子饮幽涧,野鹊结巢争堕枝。 岭北片云生峭绝,桥东残水漾沦漪。 病衰自怪诗情尽,造物撩人乃尔奇。