审 shěn 交 jiāo - - 孟 mèng 郊 jiāo
种 zhòng 树 shù 须 xū 择 zé 地 dì , , 恶 è 土 tǔ 变 biàn 木 mù 根 gēn 。 。
结 jié 交 jiāo 若 ruò 失 shī 人 rén , , 中 zhōng 道 dào 生 shēng 谤 bàng 言 yán 。 。
君 jūn 子 zǐ 芳 fāng 桂 guì 性 xìng , , 春 chūn 荣 róng 冬 dōng 更 gèng 繁 fán 。 。
小 xiǎo 人 rén 槿 jǐn 花 huā 心 xīn , , 朝 cháo 在 zài 夕 xī 不 bù 存 cún 。 。
莫 mò 蹑 niè 冬 dōng 冰 bīng 坚 jiān , , 中 zhōng 有 yǒu 潜 qián 浪 làng 翻 fān 。 。
唯 wéi 当 dāng 金 jīn 石 shí 交 jiāo , , 可 kě 以 yǐ 贤 xián 达 dá 论 lùn 。 。
审交。唐代。孟郊。种树须择地,恶土变木根。 结交若失人,中道生谤言。 君子芳桂性,春荣冬更繁。 小人槿花心,朝在夕不存。 莫蹑冬冰坚,中有潜浪翻。 唯当金石交,可以贤达论。