春 chūn 晴 qíng 书 shū 事 shì - - 欧 ōu 阳 yáng 修 xiū
莫 mò 笑 xiào 青 qīng 州 zhōu 太 tài 守 shǒu 顽 wán , , 三 sān 齐 qí 人 rén 物 wù 旧 jiù 安 ān 闲 xián 。 。
晴 qíng 明 míng 风 fēng 日 rì 家 jiā 家 jiā 柳 liǔ , , 高 gāo 下 xià 楼 lóu 台 tái 处 chǔ 处 chù 山 shān 。 。
嘉 jiā 客 kè 但 dàn 当 dāng 倾 qīng 美 měi 酒 jiǔ , , 青 qīng 春 chūn 终 zhōng 不 bù 换 huàn 颓 tuí 颜 yán 。 。
惟 wéi 惭 cán 未 wèi 报 bào 君 jūn 恩 ēn 了 le , , 昨 zuó 日 rì 卢 lú 公 gōng 衣 yī 锦 jǐn 还 hái 。 。
春晴书事。宋代。欧阳修。莫笑青州太守顽,三齐人物旧安闲。 晴明风日家家柳,高下楼台处处山。 嘉客但当倾美酒,青春终不换颓颜。 惟惭未报君恩了,昨日卢公衣锦还。